字1 字21 字41 字61 字81 字101 成语1 成语21 成语41 成语61 成语81 成语101 词语1 词语101 词语201 词语301 词语401 词语501 词语601 单词1 单词21 单词41 单词61 单词81 单词101 诗词1 诗词101 诗词201 诗词301 诗词401 诗词501 诗词601 诗人1 诗人21 诗人41 诗人61 诗人81 诗人101 名句1 名句21 名句41 名句61 名句81 名句101 近反义词1 近反义词21 近反义词41 近反义词61 近反义词81 近反义词101 造句1 造句101 造句201 造句301 造句401 造句501 造句601 字笔顺1 字笔顺21 字笔顺41 字笔顺61 字笔顺81 字笔顺101 歇后语1 谜语1 谜语11 谜语21 文言文1 文言文2 文言文3 百家姓1 百家姓2 百家姓3 字列表1 字列表51 字列表101 字列表151 字列表201 单词列表1 单词列表51 单词列表101 单词列表151 单词列表201 诗人列表1 诗人列表51 诗人列表101 诗人列表151 诗人列表201 诗歌列表1 诗歌列表51 诗歌列表101 诗歌列表151 诗歌列表201 诗句列表1 诗句列表51 诗句列表101 诗句列表151 诗句列表201 成语列表1 成语列表51 成语列表101 成语列表151 成语列表201 词语列表1 词语列表51 词语列表101 词语列表151 词语列表201 组词列表1 组词列表51 组词列表101 组词列表151 组词列表201
陆浑山火和皇甫湜用其
当前位置:首页 古诗 韩愈 陆浑山火和皇...

陆浑山火和皇甫湜用其韵

朝代:唐代 作者:韩愈 复制
huáng guān bēn hún
shí dāng xuán dōng qián yuán
shān kuáng hěn xiàng tūn
fēng xiū xuān xuān
bǎi chū huǒ fán
yǒu shēng zhōng jīng yuán
tiān tiào chuō diān qián kūn
shàng zhào qióng yín
jié rán gāo zhōu shāo yuán
shén jiāo guǐ làn táo mén
sān guāng chí huī tūn
xióng zhū dǎi hóu yuán
shuǐ lóng tuó guī yuán
chī diāo yīng zhì kūn
xún páo wēi āo shú fēi bēn
zhù róng gào xiū zhuó bēi zūn
cuò chén méi huá yuán
róng chāng sāi xiān fán
qiān zhōng wàn yān ěr xuān
zǎn jiū fèi chí xūn
tóng zhuàng jiàng zhān dào fān
yán guān shǔ zhū guàn kūn
xiū ròu tōng tún
tuí xiōng dié chē xiān yuán
yán bào liǎng jiān
xiá chē hóng yǐn fān
dān ruí quán gài fēi fán f f H H
hóng wéi chì luó shèn pán
f f I I chí fēng ròu líng tún
hān ya pén
dòu dēng shān yíng zūn
jiào chóu xiào yán
léi gōng shān hǎi shuǐ fān
chǐ 齿 jiáo niè shé è fǎn
diàn guāng z z e e diàn chēng f f u u
míng shōu wēi xuán gēn
chì bèi jué sūn
suō shēn qián chuǎn quán jiān gēn
jūn chén xiàng lián jiā ài ēn
mìng hēi chī zhēn fén yuán
tiān què yōu yōu yuán
mèng tōng shàng xuè miàn lùn
shēn jìn chì hūn
jiǔ jiān hén
yòu zhào yáng fǎn hún
mìng zhī qián wèn yuān
huǒ háng dōng suǒ cún
jìn zhī jué sūn
dīng rén chuán shì hūn
cháo jié chóu nài hòu kūn
shí háng dāng fǎn shèn cáng dūn
shì táo zhe huā xiǎo qiān
yuè shēn yǒu yuàn
zhù lóng cóng jiǔ kūn
jué qiú zhī kūn lún
huáng zuò shī zhǐ shuì hūn
kuā chū zhēn suí shàng fén
yào zēng guài yòu fán
suī huǐ shé mén

作者介绍

韩愈
韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南省孟州市)人,自称“祖籍昌黎郡”,世称“韩昌黎”、“昌黎先生”。唐代中期大臣,文学家、思想家、政治家,秘书郎韩仲卿之子。元和十二年(817年),出任宰相裴度行军司马,从平“淮西之乱”。直言谏迎佛骨,贬为潮州刺史。宦海沉浮,累迁吏部侍郎,人称“韩吏部”。长庆四年(824年),韩愈病逝,年五十七,追赠礼部尚书,谥号为“文”,故称“韩文公”。元丰元年(1078年),追封昌黎郡伯,并从祀孔庙。韩愈作为唐代古文运动的倡导者,名列“唐宋八大家”之首,有“文章巨公”和“百代文宗”之名。与柳宗元并称“韩柳”,与柳宗元、欧阳修和苏轼并称“千古文章四大家”。倡导“文道合一”、“气盛言宜”、“务去陈言”、“文从字顺”等写作理论,对后人具有指导意义。著有《韩昌黎集》等。 更多

年代唐代

收录作品661首

韩愈其他诗词

唐代诗词更多 >>

推荐诗词

相关诗人

上一首:奉和虢州刘给事使君三堂新题二十一咏·梯桥

下一首:送诸葛觉往随州读书

分享至:
Top